Khi gặp nhau trên mạng
Nhưng em ơi! Anh tin và yêu em nhiều lắm nhưng anh muốn nghe những lời xót thương từ em. Mỗi tin nhắn của em điều làm anh cảm thấy rất vui. Anh nhận rất rỏ điều này. Cô đơn và trống vắng với những nỗi buồn. Em có biết rằng câu nói của em là một món quà vô giá mà anh sẽ mang theo trong suốt thế cục này. Giây lát đó nếu em ở trước mặt anh thì em đã cười anh rồi.
Khi anh đang lang thang trên mạng và anh tình cờ gặp em. Dù con đường phía trước ra sao. Càng đi nhiều anh càng buồn hơn. Bình dị và cuộc sống của chúng ta trên vùng quê thân yêu ấy. Tình cờ gặp được câu nói của em “hãy trân trọng ái tình mà mình đang có”. Em có nhớ là trước tiên anh phân vua với em không? Em nói là anh đùa em. Len lỏi cả vào trong giấc ngủ của anh.
Vào một ngày cách đây gần một năm. Có lúc tưởng mình đã gặp nhưng kí ức xưa lại hiện về làm anh sợ… Nỗi ám ảnh đó đã theo anh suốt 4 năm nay. Không thật lòng với em. Có tin nhắn phản hồi. Từ những lời nói trêu đùa mà xúc cảm của anh về tình yêu cũng dần lấy lại. Thời kì gần đây anh nói với em nhiều hơn. Vì đâu đâu anh cũng thấy những đôi ý trung nhân tay trong tay đang đi dạo phố.
Không nhất mực phải ầm ĩ như dòng thác. Anh nói rằng “nhiều như những ngôi sao trên bầu trời”. Và anh đã hiểu em từ đó. Trước khi yêu em. Văng mạng. Phải chăng anh đã yêu em? Anh nhớ về em và mỉm cười cho là vậy. Họ đang say sưa trong men say tình yêu.
Anh mãi ghi nhớ câu nói này và sẽ làm vô cùng của anh để thực hành những lời anh đã nói. Đã có lúc anh thèm được như họ. Lúc đầu anh nghĩ đó là sự trùng hợp thôi. Anh thật sự thấy khó khăn khi trò chuyện với một cô gái. Tình ái không phải lúc nào cũng lãng mạn.
Đó là lời thật từ đáy lòng anh. Là khoảng cách địa lý sẽ làm anh và em xa nhau. Đợi chờ kèm theo hồi hộp kéo dài. Mỗi ngày thức dậy những dòng tin nhắn của em giống như một liều thuốc ý thức cho anh để anh học tập thật tốt.
Những xúc cảm cũng theo đó mà tràn về trong anh nhiều hơn. Cô ấy đến với anh rất nhanh cũng như lúc cô ấy ra đi đã để trong lòng anh một nỗi thất vọng khiến cả cuộc đời này anh không thể nào quên. Lúc đó em lại nói anh đùa với em. Anh chờ câu đồng ý của em mà anh thấy như là nửa thế kỷ vậy nhưng rút cuộc em đã đồng ý. Nhưng lúc đó anh nghĩ do anh nghĩ suy nhiều thôi.
Em có nghĩ thế không? Và rồi anh và em nhắn nhe với nhau nhiều hơn. Vậy là đã tròn một năm kể từ ngày chúng ta tình cờ quen nhau trên mạng. Thế là chúng ta quen với nhau. Em có giận anh không? Em có biết rằng em quan trọng với anh thế nào không? (Ảnh minh họa) Một năm sau.
Có nhanh quá không em? Kể từ ngày đó trong lòng anh đã có một cảm giác rất lạ về em. Em có biết rằng em quan trọng với anh thế nào không? Có em anh càng yêu miền quê nhỏ bé này với những con người chân thật.
Trái tim anh chỉ muốn nói với em một điều “ người quan trọng nhất không ai ngoài em. Dễ vỡ khi sóng biển ập vào. Anh không thể nhận ra em là người quan trọng với anh như thế. Không có một ai bên cạnh anh cả. Có thể đó là sự thấu hiểu qua những dòng tin nhắn viết vội. Càng không một mực phải im lìm như dòng sông đứng im. Và có một điều khác là sự quan tâm lẫn nhau sẽ là cầu nối cho hai trái tim ở “hai đầu nỗi nhớ”.
Cảm xúc trong anh cũng cạn dần. Nhưng càng cố thì anh càng cảm thấy mình đơn chiếc. Xúc cảm về em cùng tăng lên. Anh nhắn nhe đầu tiên với em.
Nói như vậy nhưng được gặp em chính là món quà vô giá mà ông trời đã ban tặng cho anh. Nhưng không em à. Sau những khoảnh khắc trò chuyện em đã cho anh nick chat của em. Nhưng anh không biết bắt chuyện với em như thế nào. Một lời nói mà anh phải dùng hết dũng mãnh để nói ra với em. Năm phút sau. Nhưng không là gì với tình mà anh cho em. Nơi có em luôn ở bên cạnh anh.
Anh chỉ nhớ là lúc ấy anh thấy một cô bé cùng quê vào chuyện trò với anh. Anh rất hồi hộp đọc tin nhắn của em. Anh yêu em hơn cả bản thân của mình”. Nhưng lúc đó cảm xúc về em rất mờ nhạt nên anh chỉ nói những câu xã liên lạc thường với em.
Có nhiều lúc em hỏi anh “anh yêu em nhiều như thế nào?”. Anh muốn lắm một người cùng anh chia sẻ mọi niềm vui cũng như nỗi buồn. Nhưng rồi tình ái anh dành cho em lớn lên theo ngày tháng. Để quan tâm. Anh cũng có một mối tình không thể quên mà anh không ngờ nó chỉ như bọc biển. Anh yêu em bằng cả trái tim đang cháy trong lòng ngực này.
Sau đó anh nhận ra rằng chúng ta là của nhau em à. Càng nhắn tin anh càng cho rằng em chính là người anh đang từng.
Những lời nói có thể làm trái tim anh nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng có một điều làm anh băn khoăn. Anh cho rằng anh đã chai sạn với tình ái nhưng có nhẽ từ khi em xuất hiện anh đã suy nghĩ khác rồi em biết không.
Anh không biết em có năng lực gì mà làm cho anh lấy lại những cảm xúc vậy em. Anh muốn anh chính là người mang lại hạnh phúc cho em. Lấy hết dũng cảm. Chỉ cần anh và em hiểu nhau là được phải không em? Hai con tim cùng hòa chung nhịp đập là được phải không em.
Chúng ta còn gặp phải nhiều khó khăn nhưng với sự đồng lòng của hai chúng ta khó khăn chỉ là chuyện nhỏ. Đầy hoa hồng hay hóc búa trước mặt nhưng chỉ cần chúng ta có niềm tin với nhau thì hoa hồng hay chông gai thì cũng như nhau thôi. Anh lang thang trên mọi nẻo đường chỉ hy vọng hương thơm của hoa sữa về đêm có thể xua tan mọi nỗi buồn trong lòng.
Cũng có người để thương tình.