Làm báo, Hoa hậu khôngsợ xấu
Hoa hậu thể thao 2007 Trần Thị Quỳnh dù bây giờ không còn làm ở đài VOV giao thông nữa, nhưng hãn hữu vẫn kiêu hãnh khoe mình từng có thẻ nhà báo. Quỳnh không học báo chí, nhưng sau khi đăng quang ngôi vị Hoa hậu thể thao 2007, cô đến với kênh VOV liên lạc như duyên số và dần “ngấm” cái công việc năng động, đầy trải nghiệm này. Không ít người tiếc cho Trần Thị Quỳnh vì sao người mơ danh hoa hậu với ối dịp từ showbiz, Quỳnh thì “lãng phí”, cô hồn nhiên nói: “Tôi đích thực ham nghề phóng viên”. Rồi như một sự đeo đẳng, khó dứt, sau khi kết hôn, vào Sài Gòn sống, Quỳnh chọn công việc MC để dấn thân. Dẫn chương trình truyền hình thực tế là “ác mộng” của nhiều người đẹp vì cái nắng, cái gió, điều kiện thời tiết, cảnh ngộ nơi đến không phải lúc nào cũng thuận lợi, thậm chí rất khắc nghiệt. Chỉ sau 2 tháng, làn da trắng của Quỳnh đã phần nào chuyển sang “bánh mật”. Nhưng, không nên mà bỏ cuộc, cô thậm chí còn thú vì được đến nhiều nơi, gặp nhiều người, biết nhiều cuộc thế. Với Quỳnh đó là những gì tót vời nhất mà một người phóng viên nhận được khi đi làm nghề. Hoa hậu Ngọc Hân thì tự tín rằng từ sau khi đăng quang đến giờ, cô có thể trở nên nhà báo mảng… đời sống rất tốt. Lý do cũng bởi công việc dẫn chuyện cho các chương trình truyền hình đã tạo cho cô một sự thích nghi đặc biệt bất chấp nắng mưa và mỗi ngày khả năng ăn nói của Hân lại lưu loát hơn. Có lần giữa trưa nắng, cô cùng ekip chương trình phải ghi hình giữa nông trại lợn, mùi hôi hám rất khó chịu làm Hân lúng túng, trong khi vẫn phải báng và nhớ lời thoại. Lần khác, Hân phải xuống ruộng để phỏng vấn một chị dân cày, cũng giữa trưa nắng. Nhân vật này không biết ăn nói, Hân và chị đứng dưới ruộng 1 tiếng rưỡi mà chị không biểu lộ xong một câu trả lời làm Hân về ốm một trận.
Đến khi lên hình, được bạn bè khen làm việc như phóng viên chuyên nghiệp, Hân thấy vui và có thêm nhiều động lực để tiếp tục, chỉ có điều, cô không có cách nào chăm chút da cho đẹp như người khác được vì đi nắng suốt ngày. Những “Hoa hậu” từ tâm Những ngày này, nhóm từ thiện mang tên “Từ tâm” do một số nhà báo lập nên dành sự quan hoài, coi ngó các bệnh nhân nhi khó khăn, mắc bệnh hiểm nghèo, đang gấp rút chuẩn bị cho buổi triển lãm ảnh tại bảo tồn đàn bà Việt Nam gây quỹ nhân ngày báo chí cách mạng Việt Nam. Sau chuyện bài vở, cả nhóm tíu tít tự làm khung, lau dọn, treo tranh để hà tiện phí. Triển lãm sẽ bán ảnh lấy tiền góp vào quỹ từ thiện. Chị Đỗ Huyền (phóng viên báo Văn Hóa), một thành viên của nhóm, tâm can, mọi người thường nghĩ làm từ thiện phải nhiều tiền nhưng cách từ thiện đẹp nhất lại chính là ở sự chân thành. Mỗi tháng, các thành viên trong nhóm trích một khoản tiền lương nho nhỏ, huy động thêm bạn bè rồi đến viện nhi ủng hộ những bệnh nhân nhí có cảnh ngộ khó khăn. Thường ngày, 2-3 triệu đồng có thể chẳng thấm vào đâu, nhưng với các gia đình nghèo ở viện thì đó là cả 1 tháng ăn, là thời cơ có thể được cứu chữa qua khỏi một ca bệnh khó. Sau này, nhóm tổ chức đêm nhạc gây quỹ, triển lãm tranh này cũng là một hoạt động để có thêm tiền. Có nhiều người nghĩ làm từ thiện là làm việc tốt cho tầng lớp, chị Huyền thì nghĩ đó còn là làm việc tốt cho chính mình. Bởi, khi đi vào những nơi khó khăn như thế, nhìn thấy cuộc sống còn bao người tốt bụng, viện trợ người khác, chị thấy tin yêu cuộc sống hơn. Trong ký ức của nữ phóng viên Hoàng Hà Vân (báo Nhà báo và công luận), chị không bao giờ quên được lần đi về thôn Mà Xa Phìn – xã Nậm Xây, một trong những xã khó khăn nhất của tỉnh Lào Cai. Đôi chân nhỏ của chị đã vượt hơn 300 km đường quốc lộ, 40km tỉnh lộ và 15 km đường rừng trong tiết trời mùa đông lạnh buốt. Cái lạnh ấy khiến chị càng xót xa cho những đôi chân trần bé xíu của những em học trò nghèo không có nổi đôi dép đi, xống áo mỏng manh đến lớp… Để chống rét, các em buộc phải nhảy dây cho người ấm lên. Những hình ảnh đó khiến chị Vân không bao giờ quản những chuyến đi vùng sâu, xa để làm từ thiện... Quà của người làm báo có thể không nhiều, không “hoành tráng”, nhưng chị tin chút tình cảm ấy có thể giúp người nghèo thêm ấm lòng.
Làm mẹ, làm vợ, rồi công việc một phóng viên chiếm gần hết quỹ thời kì của biên tập viên Thu Hà (Đài tiếng nói Việt Nam), nhưng chị vẫn luôn dành một góc rỗi rãi của mình để đi kêu gọi các cá nhân chủ nghĩa, doanh nghiệp ủng hộ tiền chữa bệnh cho các em nhỏ ở Viện Huyết học truyền máu Trung ương. Có lẽ nhờ đặc thù nghề nghiệp hàng ngày tiếp xúc với nhiều số phận, mảnh đời khó khăn một cách trực tiếp, nên nhiều nữ phóng viên hiện giờ coi thiện nguyện giống như công việc viết báo của mình. Cũng nhờ những chuyến đi từ thiện đó mà “dân” làm báo gắn kết nhau hơn, tạo thành những nhóm từ thiện hoạt động rất bền bỉ, sẵn sàng “chinh chiến” vùng sâu, xa. Năm vừa rồi, “dân” làm mảng văn hóa ở Hà Nội cũng tự hào vì chỉ sau 2 ngày kêu gọi đã thu được gần 30 triệu đồng ủng hộ cho một sinh viên trường báo bị viêm thận cấp, nhà nghèo không có tiền chữa chạy. Khỏi bệnh, bạn sinh viên đó lại dùng số tiền thừa để lập quỹ hỗ trợ những bạn khó khăn khác. Và “Hoa hậu” chống lại những bất công cuộc sống Đối diện với chị Thu Trang (báo đàn bà thành thị Hồ Chí Minh), khó lòng nghĩ được đây là người đàn bà kiêu dũng dám liền đi đêm về hôm để xem… côn đồ đánh nhau. Thu Trang vừa được giải thưởng báo chí đô thị Hồ Chí Minh cho loạt phóng sự gây chấn động: “thâm nhập đường dây con nuôi ở Hà Nội”. Loạt phóng sự này đã bóc trần tình trạng mua bán, bàn bạc trẻ nít hết sức dửng dưng và tàn tệ ở một số trọng điểm bảo trợ xã hội. Để thực hành được loạt phóng sự đó, Thu Trang đã mất gần 2 tháng đóng vai một người đi xin con nuôi để tìm hiểu sự thật. Vai diễn của chị thành công, rất nhập cuộc bởi chị đã nghĩ nếu giả sử buộc phải xin một đứa trẻ thật cho vai diễn vẹn tròn, chị cũng sẵn sàng. Từ vai diễn đó, “bóng đêm” phía sau những “bộ mặt” từ thiện đã lộ diện. Tức thời, Thu Trang cũng phải đối diện với những hiểm nguy kế cận. Đến mức trước khi bài báo lên khuôn, quay trở lại địa bàn để xác thực lần cuối sự việc, Thu Trang đã phải mở tất tật các máy giao thông, thu thanh trong chế độ kết nối với… công an, để sẵn sàng có viện trợ. Tuy nhiên, loạt bài “thâm nhập đường dây con nuôi ở Hà Nội” vẫn là một trong những vụ “nhẹ nhàng” để đi đến tận cùng với những bất công, những mảng tối trong xã hội của Thu Trang. Ngay sau đó, Trang lại bắt tay ngay vào viết loạt phóng sự về các băng đảng từng lớp đen ở phía Tây Hà Nội. Thu Trang nói, chị viết bài điều tra giống như căn số đã định, đã làm những phóng sự nặng ký thì chẳng thể “chọn việc nhẹ nhàng”, mỗi lúc lại muốn thâm nhập những thứ khó khăn hơn. Trước đây loạt bài thâm nhập sòng bài lớn nhất đất Quảng của chị cũng đã gây chấn động. Cũng vì những việc hắc búa ấy mà chị từng phải đem gia đình đi trốn biệt khỏi Hà Nội cả tháng vì sợ bị báo oán. Tuốt tuột những phóng sự về giới tù hãm ấy lại được viết bởi một nữ giới mà thiên chức làm mẹ, tình yêu gia đình luôn hiển hiện trên nét mặt. Chị không lo sợ những hiểm nguy cho mình và nhiều khi, khó khăn nhất lại là giảng giải với gia đình sao cho trót về công việc mình đang đeo đuổi. “May mắn tôi là người có tiếng nói trong nhà, khi tôi làm việc gì mọi người đều tin tôi làm đúng và để cho tôi được làm việc của mình”- chị giãi tỏ. Tuốt những điều mà một nữ giới như Thu Trang dám làm, dám đối mặt là bởi tình nghề báo sâu sắc, cho dù nhiều khi tiền nhuận bút chị nhận được, chưa đủ số tiền chị bỏ ra để đi lại, tiêu tốn cho quá trình điều tra. Nhưng, làm sao được khi nghề đã chọn mình. Và trong làng báo, còn có sao bóng hồng như thế, vẻ ngoài liễu yếu đào tơ nhưng bên trong là một tinh thần thép chống lại những bất công của cuộc sống… Ái Vân - Việt Hưng Báo đàn bà Thủ đô |