V-League càng về cuối, những canh bạc trên sàn càng lộ liễu. Rõ nhất là một trung vệ ở đội tuyển mê đến độ bán cả nhà lẫn đất và tiền dành dụm sau nhiều lần chuyển nhượng được lót tay, thế mà vẫn nợ nần từng lớp đen, khiến phải nài lãnh đạo đội cho chuyển nhượng để có thêm tiền trả nợ. Khổ nỗi ai cũng biết, nhưng có nghĩa vụ trong việc góp phần đẩy lùi hoặc làm sạch thì đa phần ai cũng tránh.
Đấy cũng là nguyên cớ khiến V-League dạo này bỗng có số bàn thắng tăng vọt rơi vào một số đội có máu me và đa phần bàn thắng được ghi do sơ sót của hàng thủ. Việc Việt Nam sắp cho “cá lên sàn” là một bước chuyển, nhưng nhiều người vẫn lo cho những giải pháp tiếp theo để hạn chế thụ động, mà nói như nhiều người vẫn lo là cầu thủ chơi “cá” nước ngoài thua rồi gỡ lại ở việc “làm cá” trong nước.
Nhiều lãnh đạo, HLV đến giờ vẫn còn ngán ngẩm một số cầu thủ nổi danh với máu “đánh banh” (từ lóng của việc chơi cá độ). Còn một vấn đề mà những người làm bóng đá lo lắng không kém chính là bấy lâu cầu thủ nội vẫn hay có nếp lên mạng đánh “cá”. Việc quy định mức trần cá cược và chỉ cá bóng đá quốc tế là khởi điểm của “cá lên sàn”, nhưng đồng thời cũng đặt ra nhiều tranh cãi.
Chuyện cầu thủ lên mạng đánh “cá” giờ nở rộ ở nhiều đội bóng và lan sang cả đánh độ V-League sáng đèn trên sàn nhà cái từ 2 năm nay. Ban đầu là “cá” bóng đá nước ngoài, rồi sau này là chơi luôn ở giải trong nước có mình thi đấu. 23 xung trận. Đó là công việc của những người sắp sửa hình thành một loại hình mà bấy lâu vẫn bị gọi trại đi là “dự đoán có thưởng”.
Kèo “tài - xỉu” đã ảnh hưởng đến nhiều CLB và đa phần rơi vào những trận bị Ban tham mưu đạo đức soi, nhưng tiếc là bẩm được đưa lên trên lại bị ém đi hoặc không được giải quyết. Lo cho “cá lên sàn” ở chỗ khi cá còn trong bóng tối mà bóng đá Việt Nam đã khốn khổ với chuyện đèn nhà cái sáng mỗi khi V-League thi đấu hoặc đội tuyển Việt Nam, đội U.