Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

Thơ Hữu Việt

Mắt bò

Tôi gặp

Một con bò nhẫn nại đứng nhai mưa

Nó không đứng chơi, trên vai ách nặng

Mắt rợp buồn chiều đông

Người đánh xe ngồi hút thuốc lào cách một xa không

Tôi nói với bò : “Chào anh”. Con bò - lặng im

Như một hiểu lầm, như một cách xa...

Tôi đã thấy

Trên đồng dưới sông bờ đê ngõ nhỏ

Bò đen bò vàng bò kéo cày bò nhai cỏ,

Sao chỉ nhớ

Cái con bò nhẫn nại nhai mưa-quá-khứ

Lặng im nhìn tôi

Như một lầm lỗi, như một cách xa...

.............................

Trên đồi gấu mẹ

Cả rừng lá ào ào trút xuống

Như muôn mũi kiếm vàng đang hướng vào ta

Ta ưỡn ngực giang tay không sợ hãi

Đón kiếm vào lòng và mở lá ra

Hôm nay đứng trên đồi Gấu mẹ

Nghe tiếng trống năm xưa của người da đỏ,giật mình

Dưới chân dòng Mississippi minh mông

Những thổ dân chèo thuyền bắt cá còn không?

Người châu Âu đến chiếm đất này

Đuổi những thổ dân hiền từ đi biệt xứ

Rồi dựng ở đây tượng đài

Về cuộc đời của người da đỏ !

Ôi những tượng đài, ngươi cũng thật mai mỉa

Làm hỏng cả mùa thu trong ta

Cả rừng lá đang ào ào trút xuống

Như muôn mũi kiếm đâm vào ta

Đau đớn.

Indian Mound, Iowa

15/10/2001

.............................

Ngành ngọn

Người con gái ta yêu đối với cõi trần chỉ là một người con gái, nhưng với ta là bít tất.

L. Đ

Lần đầu gặp nhau tình đầu chưa có

Chỉ nhớ mắt đầm má non tay nhỏ

Chiều vẩn vơ leo tầu điện trốn về nhà

Tối lẽo đẽo theo trăng về nẻo nhớ

Môi rằm đầu run bắn nụ hôn mơ

Bím thắt tóc đôi

Miệng cười trong veo

Áo sáng hồn nhiên ngực hiền mây ấm lòng lành

Quyết liệt đôn hậu long lanh…

Có phải yêu từ ngày chưa biết em ?

Ước cùng sinh trong một gia đình

Để được sống bên nhau từ nhỏ(1)

Ước sánh vai ranh con vào đời...

Tại sao không ? Mãi mãi thuộc về nhau

Chung ở chung ăn chung nằm chung mặc

Chung vui buồn chung bất trắc chung cơ may

Chung cả những điều không chung được nữa !

Nhiều lúc thèm

Thẳng xe

Nhà em gọi cửa

Em hiện ra trắng trong như nỗi nhớ

Như một nghi... Và nhóc con

Ước gì lại thuở hai mươi

Đèn trăng gối đầu

Đêm thâu tóc xõa

Lòng lim tin không khóa bao giờ...

Nhưng quá vãng của chúng mình cũng giống nhiều quá vãng

Nếu không dang dở, mới thật đầu đuôi...

....

(1) Mượn Nhã ca